HÃY BỚT SÂN SI

Cái sự đời "trâu buộc ghét trâu ăn"
Mình khó khăn, thấy người giàu đố kị
Thấy họ hơn mình thì đem lòng ghen tị
Suốt ngày sân si rồi ý chí nhụt dần

Ganh ghét trong lòng ngay cả những người thân
Mà đâu nghĩ mình bất tài vô dụng
Tức tối trong người lâu dần thành xấu bụng
Nghĩ linh tinh có khi hại cả chính mình

Có những người cứ nghĩ mình thông minh
Ngỡ người ta ngu, mình tỏ ra khôn lỏi
Đâu biết rằng người ta không thèm nói
Thật sự thì mình giỏi được hơn ai?

Có những người suốt ngày cứ chê bai
Nhìn vấn đề gì cũng: họ sai, mình đúng!
Không chịu sẻ chia, cứ khư khư trong bụng
Đến cuối cùng thì đúng cũng thành sai

Suốt ngày nhìn lên rồi ngán ngẩm thở dài
Không nhìn ngang, cũng chẳng bao giờ nhìn xuống
Có bao giờ cúi đầu và tưởng tượng
Bao phận đời còn thua kém rất nhiều ta

Chẳng mấy chốc rồi cũng sẽ về già
Một đời sân si sao cuối đời thanh thản?
Mọi thứ xung quanh hãy nghĩ thật đơn giản
Danh lợi, tiền tài rồi cũng hoá hư vô.

Tức tối chi giữa một kiếp xô bồ
Cứ thảnh thơi, hãy an yên mà sống
Hãy tĩnh tâm giữa dòng đời sôi động
Đủ là dừng, tranh đấu để làm chi?

Được, mất, hơn, thua... rồi cũng có được gì
Đời cho ta thế nào thì cứ nhận
Đã có ai tất cả điều bất tận
Tuổi thọ, tiền tài, sức khoẻ với lợi danh.